Stepping on the rainy street

Friday, June 13, 2008

as little as the world we live
is a girl among the crowd
i've been trying to talk to

Thursday, June 5, 2008

come home baby...
if there is one


what we've longed for
in our hearts
of dark and light


i whistled a melody
somewhat familiar
yet i couldn't remember
a thing.

so, i cried
...,

Về nhà đi

Về nhà đi.
Bỏ lại hết những gì đau đớn nhất
những ngày vui đến trào nước mắt
những lần cô đơn như cuộc đời khất thực
lật ngửa bàn tay làm biểu tượng nguyện cầu...
*
Về nhà đi
đêm không còn hơi ấm để chia sẻ nữa đâu
ngày bây giờ sa mạc hoang hóa
những trái chín trên cành cũng rơi về miền đất lạ
những sông suối đã hơn một lần mặn hơn biển cả
chỉ còn nước mắt ngọt trên môi...

Con người ấy đã theo gió đi rồi
để mỗi ngày ta khan giọng gào với bóng tối
- Đã nói lạc đường sao không ngoái nhìn lại
đã biết lạc đường sao người cứ còn đi mãi...
tận xa xôi...
*
Về nhà đi
không thể tự nuôi mình mãi bằng những cuộc rong chơi
bao nhiêu vực sâu đâu chỉ dành cho mình ta gieo xuống
bao nhiêu nghĩa trang đâu phải dành cho riêng ta đến chết
bao nhiêu nén tâm hương đâu chỉ dành cho một cuộc đưa tiễn
dù ai cũng chỉ sống một cuộc đời...

Có những con đường đã đợi sẵn ta từ lúc còn trong nôi
những bông hoa nở ra vì ta tuyệt vọng
những ngọn cỏ úa vàng khi ta nói yêu một con người hơn cuộc sống
(để rồi ta luôn tự hỏi tại sao là định mệnh
khi tình yêu chỉ vừa mới bắt đầu...)

*
Về nhà đi
con đường của đất cát sẽ làm bàn chân ta bớt đau
mùi hương thơ ấu sẽ mang về một tiềm thức khác
bỏ lại hết những núi cao và mây trắng...
những vực sâu và đá tảng...
cho một lần thảnh thơi...
*
Về nhà đi
ở nơi đó có những người sinh ra ta đang mỉm cười...


(Nguyễn Phong Việt)

Monday, June 2, 2008

listening for the weather

Không khóc ở California

Không khóc ở California.
Không khóc.
Không khóc ở Louisiana.
Không khóc ở quận 13 Paris.
Không khóc
Không khóc ở Beclin, ở Xitny, ở Tôkyô
Những người Việt không khóc ở California
Em không khóc
Em không khóc ở California
Em không khóc
Kìa mưa rơi, mưa rơi và lá bay
Em lái xe đi
Con đường hun hút và mưa bay bay
Kính xe mở
Ai huýt sáo một bài hát bên đường
Nhớ anh, nhớ quê hương
Em không khóc
Em không khóc ở California
Em không khóc
ở chốn xa xăm cuối nơi chân trời
Nơi mẹ sinh ra gọi là quê hương
Em gọi tên là nhớ thương
Người ta gọi là cội nguồn
Sao em lẩm cẩm như một bà già
Em sẽ không khóc
Không khóc ở California
Anh ạ,
Em lớn lên rồi, không còn thẹn thùng
Em mặc một chiếc áo rộng
Em sẽ mua hoa
Xếp đặt đồ vật trong nhà
Em yêu mọi người
Mọi người không khóc
Không khóc ở California
Anh ạ, hôm nay tiệm cà phê vui hơn
Có ai gật đầ u chào em.
Có phải anh gật đầu chào em rồi mỉm cười
Em đưa tay ra
Biết rằng anh vừa nắm tay em...
Em thấy hơi ấm
Em thấy ổn rồi, rất ổn...
Em lớn lên rồi, không còn thẹn thùng
Em soi trong gương
Giữ gìn nhan sắc, giữ gìn thói quen
Có người vừa đi xa về,
Mang cho em một chút gió, một chút nắng
Em sưởi mình trong kỷ niệm
Và cười trong mơ.
Anh hôn vào nụ cười ấy...
Nụ cười xa xăm
Em lớn lên rồi, không còn thẹn thùng
Em ra siêu thị
Em xuống trung tâm
Em mua một gói kẹo nhỏ
Và liếm chiếc kẹo như liếm vết thương
Anh tan biến trong miệng em
Em cười một mình .
Và soi trong gương
Không khóc
Không khóc ở California
Cho dù cách xa...

(Nguyễn Huy Thiệp)

..............................................................

don't cry in singapore...